Home Kể chuyện Đóng vai nhân vật bé Thu kể lại câu chuyện chiếc lược ngà.

Đóng vai nhân vật bé Thu kể lại câu chuyện chiếc lược ngà.

0

Ngày mai, tôi phải đi Cần Thơ để tham gi chiến dịch ở đó. Đêm nay tôi phải thu dọn đồ đạc để còn mai đi, trong lúc thu dọn tôi thấy một vật rất quen thuộc, được đặt trong một chiếc hộp nhỏ cẩn thận. Đó chính là vật cuối cùng của ba tôi để lại, chiếc lược ngà. Tất cả kí ức về người ba kính yêu lại ùa về, nhưng giờ đây, tất cả chỉ là hai chữ giá như.

Lúc đó, tôi còn là một con bé tám tuổi cứng đầu và cực kì bảo thủ. Trong một ngày đang ngồi chơi ở trước hiên với bé Mai nhà bên thì có một người đàn ông tầm 30-40 tuổi nhảy từ xuổng lên bờ, khuôn mặt cũng có chút dị dạng, có lẽ là do vết thẹo dài trên mặt, da lại ngăm đen tôi nhìn cũng thấy hơi sợ. Nhưng ôi thôi, biết chuyện gì không? Ông ta bước vội vảng với những bước dài, rồi dừng lại kêu to:– Thu! Con.Tôi ngơ ngác nhìn qua nhỏ Mai, ngó một lượt xung quanh: “Có khi nào ông ấy nhìn lầm, Thu thì đúng là tên tôi, nhưng ông ta là ai? Lạ quá! Nhà tôi cũng rất ít khi có khách, thế… ông ấy là ai???”. Tôi tròn mắt nhìn, còn ông, vết thẹo dài bên má phải lại đỏ ửng lên, giần giật, trông càng đáng sợ hơn. Ông lặp bặp run run:– Ba đây con!– Ba đây con!Rồi tiến lại phía tôi, tôi toát hết mồ hôi lạnh, đưa đôi mắt cầu cứu đồng đội của ông ấy còn đang ngồi trên xuồng, như không hiểu có chuyện gì xảy ra. Tôi mới chỉ là một đứa bé thấy vậy, tôi thét lên :” Má! Má!” rồi chạy một mạch vào ôm lấy chân mẹ, nấp ngay sau mẹ. Mẹ thấy lạ liền đi ra, vừa nhìn thấy ông ta mẹ đã thốt lên: “Anh về rồi à! Thu ơi, chào ba đi con!”.Nghe mẹ nói, tôi ngây người, ” Ba sao? Không phải, ba tôi không có cái vết thẹo dài như thế, me nhầm rồi!”, tôi nghĩ dài dòng như thế mà chỉ thốt lên được một câu:– Mẹ ơi! Không phải.Tôi sợ hãi nói, còn mẹ, mẹ bỏ đi qua chỗ ông kia, tôi chẳng hiểu gì cả. Mẹ tôi vốn nghiêm, tôi chẳng thề nhõng nhẽo hay nói ra nỗi sợ hãi của mình, thế nào mẹ cũng kéo tôi vào trong phòng và giảng cho một trận khá lâu. Tôi dành thôi, đi vào nhà ngồi chơi. Ông ta cũng vào nhà, suốt ngày chẳng đi đâu xa, lúc nào cũng vuốt ve tôi, mỗi lần ông vuốt ve tôi, tôi rùng mình và lạnh cả xương sống:– Thu ơi! Gọi ba vào ăn cơm!– Thì má cứ kêu đi.Mẹ quơ đũa doạ đánh, tôi sợ hãi, nói đại:– Vô ăn cơm!Ông ta không nghe, tôi nói to hơn:– Cơm chín rồi!Ông ta lãng tai hay sao vậy. Tôi quay lại bảo mẹ:– Con kêu rồi mà người ta không nghe.Ông ấy quay lại nhìn tôi, khẽ lắc đầu rồi cười nhạt

Các từ khóa trọng tâm ” cần nhớ ” của bài viết trên hoặc ” cách đặt đề bài ” khác của bài viết trên:đóng vai bé thu kể lại chuyện chiếc lược ngà,

Nguồn vanmau.vn

Rate this post